Đừng gọi họ là Ngụy -Nguyễn Công Trình st

Thôi thì trong sách hoặc câu cửa miệng người ta gọi chế độ Việt Nam Cộng hòa Sài Gòn xưa là Ngụy- thằng Ngụy ,con Ngụy hoặc Mỹ -Ngụy.Trẻ lên ba thì ra rả : ác như Mỹ -Ngụy ,lũ Ngụy quân ngụy quyền ..vv
Sau khi đọc nhiều sách,xem nhiều tư liệu và tham khảo nhiều bài viết của bậc tiền bối thuộc giới tri thức ,danh nhân... đương thời lẫn thời xưa thì xin nói thẳng : cách gọi này có phần phiến diện và chưa đúng . Đọc nhiều sử bạn sẽ thấy đôi lúc :có phe thua và phe thắng; phe sai lầm và phe đúng đắn chứ ít khi có phe chính nghĩa hoặc phi nghĩa (nghe trái tai nhưng các bác cứ đọc nhiều,tìm hiểu nhiều khắc nhận ra điều này ).
Cứ gọi họ là quân Việt Nam Cộng Hòa cũ hoặc đơn giản là chế độ Sài Gòn cũ. Thế thôi !
==========Xin giới thiệu Nhân vật tuần này ạ ============
Ocean Vương - một nhà văn trẻ 30 tuổi người Mỹ gốc Việt vừa được trao giải "Genius grants”, còn gọi là giải Thiên tài trị giá 625.000 USD (hơn 14 tỷ đồng) của Quỹ MacArthur vì giá trị cống hiến, sức sáng tạo trong các tuyển tập thơ và tiểu thuyết anh viết.
Sinh ra ở một vùng nông thôn Sài Gòn, Vuong đến Mỹ lúc 2 tuổi, được mẹ, bà nội và dì ruột nuôi dưỡng. Mãi tới năm 11 tuổi anh mới học đọc tiếng Mỹ. Vuong là một người đồng tính công khai.
Vuong hiện sống tại bang Massachusetts, là phó giáo sư chương trình Thạc sĩ Sáng tác Thơ Văn của Đại học Massachusetts tại Amherst.Hai khía cạnh của cuộc sống bản thân – đời sống tính dục khác thường và việc vắng bóng người cha luôn thể hiện trong tác phẩm.

Ocean Vương đang là một tác giả được dư luận chú ý. Cuốn “On Earth We’re Briefly Gorgeous” là tiểu thuyết đầu tay của anh; mới ra đời mấy tháng đã được rất nhiều nhà phê bình văn chương ở Mỹ và Anh khen ngợi.
Cuốn tiểu thuyết “Trên Trái Đất…” này mang hình thức một bức thư dài của nhân vật chính gửi cho mẹ. Nói đúng ra, đó là những lời thủ thỉ với mẹ. Vì bà mẹ không đọc được tiếng Anh.
Cậu bé từ nhỏ đã được mẹ và bà ngoại đặt tên là “Chó Con” (Little Dog), theo mẹ cùng bà sang sống ở Hartford, thủ phủ tiểu bang Connecticut từ năm hai tuổi. Năm nay Ocean Vương đã 30, nhưng mẹ (Lan), cũng như bà ngoại (Hồng), vẫn “mù chữ Anh,” mẹ không đọc được bức thư con viết.
Trên đài truyền hình NBC ngày 12 Tháng Sáu, 2019, Ocean Vương trả lời ký giả Seth Meyers, khi nhà báo hỏi chính mẹ anh nghĩ thế nào khi con mình thành công.
“Bà rất hãnh diện,” Ocean Vương kể lại lần đầu bà đi theo con đến một buổi “đọc sách” (người Việt gọi là ra mắt sách). Vì vốn tiếng Anh rất giới hạn nên bà chỉ tới đó để nhìn con mình đọc cho người ta nghe. Bà được thấy cả phòng vỗ tay, đứng dậy vỗ tay. Quay lại nhìn, Ocean Vương thấy mẹ đang khóc.Ocean Vương biết mẹ không khóc vì cảm động vì những câu văn mình mới đọc; nói với nhà báo, “Mẹ đâu có nghe được gì đâu!” Anh hỏi: Mẹ sao vậy? Con có làm gì cho mẹ buồn không?
Bà mẹ trấn an: “Không sao, không sao.” Rồi, Ocean Vương dịch cho Seth Meyers hiểu, bà nói: “Mẹ không ngờ còn sống tới ngày trông thấy bao nhiêu người, toàn những người da trắng già vỗ tay hoan hô thằng con của mình!”
...Nguồn : thivien và dantri
===Telemacus===
Giống như mọi đứa con ngoan, tôi kéo cha tôi ra khỏi
nước, nắm tóc mà lôi

qua cát trắng, khuỷu chân ông vạch một lối mòn
mà sóng ào lên xóa. Bởi vì thành phố

phía trong bờ biển không còn
khi chúng tôi bỏ đi. Bởi vì ngôi nhà thờ bị đánh bom

giờ đây là một nhà thờ
bằng cây cối. Tôi quỳ gối bên ông để xem mình có thể

chìm đến tận đâu. Ba biết con là ai
không hả Ba? Nhưng câu trả lời không bao giờ có. Câu trả lời

là lỗ đạn ở lưng ông, đầy
nước biển. Ông nằm bất động đến nỗi tôi tưởng

ông là cha của ai kia, đã tìm thấy
theo cách một cái chai màu xanh có thể hiện ra

ở chân một thằng bé, chứa đựng một năm
mà nó chưa bao giờ đụng tới. Tôi chạm vào

hai tai ông. Vô ích. Tôi lật ông
nằm ngửa. Để ông nhìn nó. Ngôi nhà thờ

trong hai con mắt màu biển đen. Gương mặt ông
không phải mặt tôi – nhưng là gương mặt tôi sẽ mang

khi hôn chào ngủ ngon mọi người tôi yêu:
cái cách tôi gắn chặt đôi môi cha

với môi mình & bắt đầu
công việc thủy chung của mình: chìm xuống.
===Những kẻ gom nhặt (bản dịch Nguyễn Huy Hoàng)===

Cơ thể của cậu thức
trong tiếng tanh tách khẽ.
Dây & dợ…

Chóng làm sao con vật kia
lép kẹp.
Chúng ta lại cô đơn
với những cái miệng mỏi.

Hai con há hồi hớptrên bờ sông tháng Sáu.Ở bên nhau, tôi thấycái tôi đến để tìm, đằng sau


mống mắt cậu: một tấm gương nhỏ.
Tôi nhìn chằm chằm
vào âm tiết bạc của nó
nơi con cá mang gương mặt tôi
quẫy một lần
rồi đi.

Người thả mồi câu
đột nhiên là một cậu bé
phải mang theo quá nhiều điều.

Nguồn : thivien và dantri

Comments

Post a Comment