những bước khởi đầu ...thì hãy bước chậm và chắc ! - Nguyễn Công Trình st

(Ba xạo chút xíu). Nhớ hồi mới sanh ra, nằm hoài khóc cũng chán nên ban đầu tập xoay qua xoay lại, quen dần rồi lật sấp xuống, ngóc đầu lên nhìn đời! Sau đó một thời gian tập chống 2 tay rồi 2 chân và nhoài tới trước rồi bò tới. Dần dà chân tay cứng cáp liền bám vào giường và lần đứng dậy, vịn vào tường rồi đi. Cuối cùng buông 2 tay ra đi thẳng bằng 2 chân một thời gian rồi chạy ra đường ngắm cảnh!
Lại nhớ hồi mới tập nói, loay hoay mãi chỉ nói được mấy tiếng ba ba, bà bà, ma má. Lớn lên học mấy thứ tiếng khác, thấy tiếng người ta cũng gọi bố mẹ là papa, maman, gần gần như tiếng mẹ đẻ của mình. Mãi sau này mới hiểu ra, mấy âm đó dễ phát âm, nên trong nhiều thứ tiếng các âm gần giống như vậy đều được dùng để gọi những người thân thiết nhất là bố mẹ hoặc bà (không biết suy đoán như vậy có đúng không?).
Hồi học cấp 1 và cấp 2, cứ tưởng mình học giỏi vì có học hành gì đâu, chỉ đi chơi suốt mà các môn đều được 7 hoặc 8 điểm (thời đó học kém lắm, được đến điểm 8 hoặc 9 là hãnh diện rồi, không được toàn điểm 10 như bây giờ!). Thế rồi vô cấp 3, khi nghe nói đến những từ ngữ "tiên đề", "biểu thức", "đẳng thức", "hằng đẳng thức", "phương trình", ... bỗng thấy đầu óc mình loạn xạ ngầu. Thôi thì dốt thì phải học lại, mở sách lớp 6, lớp 7 ra mà xem. Từ đó ngộ dần ra rằng, làm gì cũng phải có đầu có đuôi, học gì cũng phải từ những việc nhỏ, làm dần, hiểu dần để từng bước kết nối chúng lại.
Nhớ hồi đang học nghề ở Khoa Ngoại Thần kinh, Chợ Rẫy, có anh bạn mới vào được 2 tuần. Trong một đêm trực, anh bạn này nói với anh trưởng tua: Anh ơi cho em mổ ca này (tụ máu ngoài màng cứng thôi). Thế nhưng nghe mà hết hồn. Trời đất! Cầm dao kéo mổ chưa thuần thục, từng lớp giải phẫu từ da vào tới xương sọ, màng não, ... chưa rõ mà đòi mổ. Nghe mà lo dùm cho mạng sống của bệnh nhân!
Lại nhớ hồi tập tễnh học máy tính. Trong khi các bạn học chung lo học lập trình (gọi là coding) và tìm hiểu các thuật toán cao siêu, suy nghĩ mãi thấy mình phải tập gõ phím cho nhuần nhuyễn bằng 10 ngón chứ như vầy cứ gõ như mổ cò bằng 2 ngón trỏ. Thế là bỏ 2 tuần chỉ tập gõ, nhờ vậy mà đến giờ muốn làm gì trên máy tính thì nhoáng một cái là xong.
Lúc học lớp định hướng chẩn đoán hình ảnh ở Khoa Chẩn đoán hình ảnh Chợ Rẫy, vào học MRI thấy hình ảnh lúc thì màu đen, lúc thì hơi đen, lúc thì trắng với nhiều loại xung khác nhau, thôi đành trốn học về nhà tìm hiểu lại xem từ trường là gì, sóng radio là gì, spin-lattice là gì, T1, T2 là gì, ...
Giờ thì thấy người ta đang bàn về 4.0 (Nông nghiệp 4.0, Y tế 4.0, Giáo dục 4.0, Giao thông 4.0, ...) rồi Công nghệ 4.0. Mới đây có nghe Ngài Thủ tướng nói phải trèo lên đoàn tàu 4.0 nữa. Có lẽ mình chậm mất rồi, cứ loay hoay đi học lại những khái niệm căn bản từ thời 0.0, bao giờ mới bước vào 4.0 đây!?
Vài suy tư về cái sự học, về những bước đi căn bản, đi chậm và chắc, tưởng tượng như người thả diều, lúc đầu chỉ cho bay là tà bên dưới, rồi cho bay lên dần dần, đến một độ cao nào đó, khi có gió sẽ được bốc lên cao, cao mãi.
TDQ, Jul 16, 2018
Trần Vũ Quang 
(Nguyễn Công Trình st )

Comments