Sao tôi có thể lịch sự từ chối khi sếp đề nghị tôi đi pha cafe hay làm bất cứ việc gì khác ngoài phận sự của mình

Q: Sao tôi có thể lịch sự từ chối khi sếp đề nghị tôi đi pha cafe hay làm bất cứ việc gì khác ngoài phận sự của mình?
A: Cecelia Smith, sinh sống ở Dallas, TX (2018-nay)
Nguồn : Quora Việt Nam
=========

Nhiều năm trước đây, tôi đến phòng họp vào buổi sáng hơi sớm một chút. CEO bước vào và thấy một phụ nữ đang ngồi trong phòng (có khoảng 4 hay 5 người đàn ông khác ngồi tại đấy nữa), ông đi tới chỗ tôi và bảo, “cafe đen, không đường” và ngồi vào vị trí của mình. Tôi vẫn tiếp tục đọc tài liệu của mình. Ông đằng hắng một tiếng và lại nói, “tôi yêu cầu cô lấy cafe mà”. Tôi nhìn ông, nở nụ cười, và đáp lời, “Không cần đâu sếp, tôi có rồi mà” và lại nhìn tài liệu tiếp.
Cuộc họp bắt đầu, sếp tôi nói rằng thư ký của ông không thể tới dự và bảo tôi dành ra vài phút. Tôi trả lời, “Xin lỗi sếp, em không phải thư ký và em không có vài phút đâu”. Và rồi tôi bấm nút liên lạc, gọi cho phòng đánh máy và yêu cầu họ cử một tốc ký viên tới ngay lập tức.
Nguồn : Quora Việt Nam
CEO đã nói bóng gió về chuyện thiếu “tinh thần tập thể” và “có người hình như không chịu linh động”. Tôi hoàn toàn đồng ý với ông ấy - đồng thời chỉ ra rằng có 4 người khác ít tuổi hơn tôi, công thêm hai thực tập sinh trong phòng lúc đấy, và chẳng ai trong số họ đề xuất được sáng kiến gì để chọn được một tốc ký viên cho cuộc họp. Tôi thực sự thất vọng với tinh thần thiếu chuyên nghiệp đó, và vì lý do nào đấy, chỉ có tôi nhận ra được nhu cầu này mà thôi.
Tôi còn chưa đả động gì tới việc mình là người phụ nữ duy nhất ở đó nữa kia.
Vì điều gì đấy mà ông chẳng bao giờ yêu cầu tôi pha cafe nữa, cũng chẳng còn bắt tôi dành thì giờ làm những công việc khác trong lúc đang họp.
Mẹo ở đây là phải lịch sự. Đừng chuyện bé xé ra to làm gì, nhưng hãy thật chắc chắn và chuyên nghiệp. Bạn là một nhân viên được giao một công việc cụ thể mà. Trừ khi người ta thuê bạn làm việc này, còn lại bạn KHÔNG phải người hầu của riêng ai hết.
Điều này cũng không đồng nghĩa với chuyện tôi chẳng bao giờ pha cafe hộ ai trong lúc đang làm cho mình một cốc đâu nhé. Nhưng cử chỉ thân mật giữa các đồng nghiệp với nhau và chuyện sai bảo một ai là rất khác nhau đấy.
Edit: Dù tôi có nhắc rằng có bốn người ít tuổi hơn tôi, song nhiều người lại nói rằng không rõ tôi “không phải quản lý” hay chỉ là một người làm việc lâu năm hơn mà thôi - vì thế rõ ràng việc yêu cầu tôi pha cafe hay dành thời gian một chút để làm việc khác ràng đều là những thứ không phù hợp và họ chỉ nghĩ ra điều đó dựa trên quan điểm của mình về vai trò của phụ nữ trong phòng họp mà thôi.
Edit 2: Wow! Tôi rất ngạc nhiên với những thảo luận kèm theo post này. Xin cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ.
[SOURCE]
=============
871
A: Stephan Lindgren, Cựu Binh Hoa Kỳ
=========
Chuyện “pha hộ cafe” của tôi cực hay nè.

Lúc bấy giờ tôi mới nhập ngũ trong quân đội Hoa Kỳ và đang phục vụ 8 tháng ở Baghdad thì có một trưởng quan (captain) bộ binh mới. Nhắc bạn chút, chúng tôi đều là tình báo viên cho quân đội, vì thế việc có một người trưởng quan bộ binh là trải nghiệm khá thú vị đó.
Viên trưởng quan đưa cho tôi cốc của ông ấy và bảo, “Pha cafe cho tôi”.
Tôi bảo, “thưa sếp, với tất cả sự tôn trọng thì, trong đơn vị này các sĩ quan đều tự pha cafe cho mình. Trung đoàn trưởng của bọn em còn tự đi đổ rác kia. Ai cũng tự làm việc của mình hết”.
Viên trưởng quan xin lỗi tôi và nói rằng trong đơn vị bộ binh của ông, những người dưới sẽ đánh giày cho trưởng quan và lau vũ khí cho họ.
Tôi khá ngạc nhiên về sự tử tế này cũng như mọi chuyện sau đó. Cứ thử nghĩ tới chuyện ông ta hoàn toàn có thể đập nhừ tử tôi mà xem.
Và vì vậy, tôi nói thêm, “Thưa sếp, nếu em yêu cầu sếp pha hộ một cốc cafe, liệu sếp có vui lòng giúp em không?”
Ông ấy nói tất nhiên là như vầy rồi, và tôi lại bảo, “OK, em sẽ pha cho sếp một cốc liền”, và bắt tay vào việc luôn.
Buổi sáng hôm sau khi đổi ca, tôi đã nói chuyện với tất cả mọi người trong Lữ đoàn. Trong lúc đang mải bàn tán, tôi ngưng lại và hỏi trưởng quan xem liệu ông ấy có thể vui lòng pha giúp tôi một cốc cafe không.
Tôi chỉ là binh nhất thôi, vì vậy bạn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của những sĩ quan cấp cao hơn tại đó nhé.
Ngay cả viên trưởng quan cũng bất giác nhìn tôi một lúc như thể tôi mới tè ra giường mình vậy. Và rồi ông ấy nhớ lại cuộc nói chuyện vào tối hôm trước, khuơ tay về phía tôi như thể nhớ ra tôi định nói gì rồi.
Ông vặn mình, rời căn phòng và quay lại với cốc cafe của tôi trên tay.
Mọi người đều há hốc mồm luôn đó.
Khoảnh khắc tuyệt vời lắm luôn. Bạn phải ở đó thì mới hiểu được.
Cheers!
Nguồn : Quora Việt Nam

Comments